NỖI BỨC XÚC
Tôi là người, như bao người khác
Cũng biết đau, biết xót, biết yêu
Nhìn cuộc sống, mà lòng man mác
Ôi dẫy đầy, mục nát bất công
Một màu đen, bao trùm non nước
Cảnh đói nghèo, dần chết ung thư
Độc tràn lan, gieo mầm chết chóc
Ôi Việt Nam, cuộc sống khốn nguy
Bởi do đâu, con người hại nước
Những con người, mất hết lương tri
Quay đầu lại. là bờ là bến
Đường vì dân, là mỗi bước đi
Lưu danh tốt, muôn đời vạn kiếp
Hỡi con người gian ác mà chi
Cuối cùng rồi cũng trắng tay
Hồn Linh Ác nghiệp chuyển xây khốn cùng
* * *
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————
