CƠ TRỜI
Điềm cá chết, cơ trời đã rõ
Vận nước non, không thể bình yên
Nước đà nhiễm độc ghê thay
Nước dân, dân nước, xưa nay sai nào
Nước sanh độc, cá thời khó sống
Chết hãi hùng, lai láng nổi trôi
Đó là điềm ứng tới nơi
Khó mong tránh khỏi cơ trời khó mong
Nước đã kiệt, lòng dân đã hết
Cá nương đâu, cá sống bình yên
Ngồi chờ kiến dữ đến ăn
Cá mà như thế đi tiêu cuộc đời
Trời nắng hạn, khắp cùng đất nước
Cảnh đồng khô, nước hết hồ khô
Cơ trời đã thế nhắc cho
Mau về nhà mới sang đò mà đi
Nước nhiễm độc dâng lên cuồn cuộn
Dân chuyển mình độc tánh dâng cao
Nước cuồng thuyền vững được sao
Trước cơn sóng dữ lật nhào còn chi
Thuyền có trí mau quây trở hướng
Nương Cha Ông tựa núi Hùng Vương
Rừng Nguồn rừng Cội chở che
Nước yên biển lặng thuyền ra khơi thuyền
Mây là nước bay về Nguồn Cội
Nước là dân, trong sạch như gương
Tha hồ thuyền lại bình yên
Tha hồ cá nước vầy duyên sống còn
Anh linh Quốc Tổ chỉ đường
Vượt qua kiếp nạn, yên bình tai qua
30 năm đổi mới đã lâu
Đi vào nhà mới đổi thay cuộc đời
Nước non mãi mãi sáng ngời
Việt Nam đẹp mãi muôn đời Việt Nam
* * *
VĂN HÓA CỘI NGUỒN
————————————–
