CẢM ƠN NGƯỜI

CẢM ƠN NGƯỜI

Hiếm thấy trên đời, có mấy ai
Ngày đêm không nghĩ, vẫn miệt mài
Người là Thần, Thánh, hay Phật nhĩ
Thương người khốn khổ, cứu nạn tai
Truyền kinh thuyết giáo không ngừng nghĩ
Soi đường chỉ lối, ánh dương mai
Người đem văn Hóa, về trần thế
Cho cả nhân loài, không riêng ai
Một nguồn gió mới, đấy ấm áp
Xuân đã trở về, xuân sắc khai
Đường trần mở rộng, niềm ao ước
Khổ ải không còn, sướng lên ngai
Bờ môi đã nở trên cội phúc
Hết khổ bạo tàn, hết khổ chông gai
* * *
Dù gì đi nữa, Việt Nam đã trở mình bắt đầu đơm hoa kết trái cho sự đổi mới. Cái khổ sắp hết cái vui lại đến. Những ai có trí thời thấy rõ sự thay đổi nầy, từ đâu ? từ những con người truyền giáo làm thay đổi vận mệnh xã hội.
* * *
cảm động lòng trời, lòng người nên xuống bút mấy lời ca ngợi có sai chi.
—————
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————

Leave a Reply