NGHĨ MÀ THƯƠNG
Quá xót thương, cho những người lạc lối
Cứ lao vào, tranh đấu mãi tối tăm
Đầy chông gai, và cũng đầy nguy khốn
Chẳng được gì, luôn phí sức luống công
Càng đấu tranh, càng mù mờ bít lối
Tận chân trời, và cũng thật xa xăm
Những tháng năm gập ghềnh ngao với ngán
Biết bao giờ, gặt hái những ước mong
Nghĩ mà thương, với những gì bắt bóng
Rốt cuộc đời, thời tất cả như không
***
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————–
