VÔ THƯỜNG

VÔ THƯỜNG

Lắng Tâm mà nghiệm sự đời
Vô thường biến ảo có rồi lại không
Giọt sương thấy đó biến tan
Sanh sanh diệt diệt nối nhau không ngừng
Tạo Hóa an bày, bao thế cuộc
Có rồi không như tựa khói mây
Bể trần lặng hụp tử sanh
Đảo điên, điên đảo tối tăm mịt mù
Phật, Thánh, Tiên, cũng gần trước mắt
Chính Lương Tâm nào có đâu xa
Lắng Tâm liền ngộ tỉnh ra
Dứt đường sanh tử thăng hoa đỉnh trời
* * *
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————————

Leave a Reply