CHẤP NHẬN HI SINH

CHẤP NHẬN HI SINH

Tôi nhớ mãi, khi tôi vừa mười tám
Luôn tràn đầy, nhiệt huyết những niềm tin
Tôi say mê, với con đường kinh giáo
Đã quên đi, ngày tháng với thời gian
Mái tóc xanh, đã không còn như trước
Hạt muối tiêu, trên mái tóc hoa râm
Vì dân tộc, nào kể chi thân xác
Khi dân tình, trong viễn cảnh lầm than
Vì xã tắc, có đâu là chùn bước
Mà sẵn sàng, chấp nhận những hi sinh
* * *
Văn Hóa Cội Nguồn
———————————————-

Leave a Reply