VÔ ÍCH
Nỗi lo lắng, bằng thừa càng vô ích
Lạc Cội rồi, thời đánh mất tựa nương
Kìa trước mắt, là con đường lầy lội
Ráng mà đi, nhưng có mấy ai thương
Cũng bởi vì, đã lìa xa Nguồn Cội
Khổ đeo mang, nợ chồng chất vấn vương
Dù quyết tâm, có ra thân tù tội
Chẳng được gì, chỉ khốn khổ thê lương
* * *
Văn Hóa Cội Nguồn
———————————————
