PHẢI THẬT SÁNG SUỐT LỰA CHỌN
Đấu tranh vì một ngày mai, Sự chiến thắng trên Văn Hóa và Công Lý vô cùng quan trọng. Bao giờ cũng tốt đẹp hơn đấu tranh bằng bạo lực, vũ lực, mạnh được yếu thua.
Thắng là Vua thua là Giặc, xem đi xét lại Giặc với Vua cũng chẳng khác gì nhau. Kết quả kẻ thắng không khác gì kẻ thua cá mè một lứa, thi nhau mà độc tài độc trị.
Kẻ thắng kìm kẹp kẻ thua, không cho ngóc đầu dậy. Những đạo luật sanh ra là để bảo vệ chế độ. Nhà tù lại có cơ hội thi nhau mọc lên, những quyền cơ bản con người luôn bị trù dập.
Muốn có chủ nghĩa Tư Do, Nhân Quyền, Dân Chủ. Cái nhân gieo ra là đấu tranh lẽ phải Công Lý và Văn Hóa thay thế cho gươm đao giáo mác, đấu tranh Bất Bạo Động là sự đấu tranh bền bỉ lâu dài cho đến khi thành công. Thời cái quả của sự đấu tranh Bất Bạo Động chính là cái quả Tự Do, Nhân Quyền, Dân Chủ. Mà chúng ta đã gặt hái được, với những cái giá phải trả là vô cùng to lớn. Thậm chí huy sinh, tù đày gian khổ là chuyện bình thường.
Trên con đường đấu tranh vì một ngày mai.
Nếu không kìm chế được lòng hận thù, cũng như sự bất mãn đối lập nhau dẫn đến đấu tranh Bạo Động, Bạo Lực dù cho thành công thời lại đi vào con đường độc tài độc trị. Sự đổ máu chỉ đêm lại vô nghĩa chẳng được gì. Khổ trước nối tiếp khổ sau mà thôi.
Sáng suốt lựa chọn, sai một ly đi một dặm khó mà cứu vãn lại được. Vì tất cả chúng ta không muốn có sự độc tài độc trị trở lại.
Tiến tới Văn Minh, Tự Do, Nhân Quyền, Dân Chủ.
VĂN HÓA CỘI NGUỒN
