LONG HOA – THI TẬP CA NHẠC – BÀI 980: ĐẤNG CỨU THẾ

LONG HOA – THI TẬP
CA NHẠC
BÀI 980: ĐẤNG CỨU THẾ

Đời u minh tăm tối
Mong manh trong lẽ sống
Chẳng thấy được ngày mai
Đớn đau và hoạn nạn
Biết bao là đắng cay
Ai cứu vớt cho đây
Từ trong đời u tối
Một bóng hình hiện ra
Luôn vạch đường chỉ lối
Bảy mươi năm quên đời
Bảy mươi năm cứu người
Không lúc nào ngừng nghĩ
Biết bao là gian khổ
Biết bao là gian nan
Ôi người Thầy thế nhân
Trong đêm tối hiện ra
Thời mạc pháp âm u
Một mình trong đêm đen
Tỏa ánh sáng mặt trời
Chúng Ma thầm kinh hãi
Chúng quỷ càng hãi hùng
Chúng thi nhau kéo tối
Dông bão nỗi ầm ầm
Thi nhau mà càng quét
Thi nhau mà đập tắt
Kéo dài bốn mươi năm
Thánh Thần rơi nước mắt
Chúng dân khiếp hãi kinh
Hào quang và sấm chớp
Càng quét suốt tháng năm
Dù qua bao sóng gió
Người trơ trơ như đá
Dù sóng gió không thôi
Ai sống trong kiếp người
Xin nhớ đường quên Thầy
Người Thầy luôn mở lối
Phá tan bao u tồi
Mở đường cho Ta đi
Luôn sống trong chánh niệm
Không quên Tổ quên Tiên
Phá ta bao vấn nạn
Chấm dứt những u phiền
Mở cánh cửa Thiên Đàng
Cho nhân loài lên Tiên
Không còn sa đọa nữa
Vạn ức đời bình yên
Người Thầy mà Văn Hóa
Công ơn là vô biên
Nhân Loại luôn thành kính
Và mãi mãi biết ơn
Đấng cứu thế Anh Linh
***
Đời u minh tăm tối
Mong manh trong lẽ sống
Chẳng thấy được ngày mai
Đớn đau và hoạn nạn
Biết bao là đắng cay
Ai cứu vớt cho đây
Từ trong đời u tối
Một bóng hình hiện ra
Luôn vạch đường chỉ lối
Bảy mươi năm quên đời
Bảy mươi năm cứu người
Không lúc nào ngừng nghĩ
Biết bao là gian khổ
Biết bao là gian nan
Ôi người Thầy thế nhân
Trong đêm tối hiện ra
Thời mạc pháp âm u
Một mình trong đêm đen
Tỏa ánh sáng mặt trời
Chúng Ma thầm kinh hãi
Chúng quỷ càng hãi hùng
Chúng thi nhau kéo tối
Dông bão nỗi ầm ầm
Thi nhau mà càng quét
Thi nhau mà đập tắt
Kéo dài bốn mươi năm
Thánh Thần rơi nước mắt
Chúng dân khiếp hãi kinh
Hào quang và sấm chớp
Càng quét suốt tháng năm
Dù qua bao sóng gió
Người trơ trơ như đá
Dù sóng gió không thôi
Ai sống trong kiếp người
Xin nhớ đường quên Thầy
Người Thầy luôn mở lối
Phá tan bao u tồi
Mở đường cho Ta đi
Luôn sống trong chánh niệm
Không quên Tổ quên Tiên
Phá ta bao vấn nạn
Chấm dứt những u phiền
Mở cánh cửa Thiên Đàng
Cho nhân loài lên Tiên
Không còn sa đọa nữa
Vạn ức đời bình yên
Người Thầy mà Văn Hóa
Công ơn là vô biên
Nhân Loại luôn thành kính
Và mãi mãi biết ơn
Đấng cứu thế Anh Linh
***
Ôi người Thầy thế nhân
Trong đêm tối hiện ra
Thời mạc pháp âm u
Một mình trong đêm đen
Tỏa ánh sáng mặt trời
Chúng Ma thầm kinh hãi
Chúng quỷ càng hãi hùng
Chúng thi nhau kéo tối
Dông bão nỗi ầm ầm
Thi nhau mà càng quét
Thi nhau mà đập tắt
Kéo dài bốn mươi năm
Thánh Thần rơi nước mắt
Chúng dân khiếp hãi kinh
Hào quang và sấm chớp
Càng quét suốt tháng năm
Dù qua bao sóng gió
Người trơ trơ như đá
Dù sóng gió không thôi
Ai sống trong kiếp người
Xin nhớ đường quên Thầy
Người Thầy luôn mở lối
Phá tan bao u tối
Mở đường cho Ta đi
Luôn sống trong chánh niệm
Không quên Tổ quên Tiên
Phá ta bao vấn nạn
Chấm dứt những u phiền
Mở cánh cửa Thiên Đàng
Cho nhân loài lên Tiên
Không còn sa đọa nữa
Vạn ức đời bình yên
Người Thầy mà Văn Hóa
Công ơn là vô biên
Nhân Loại luôn thành kính
Và mãi mãi biết ơn
Đấng cứu thế Anh Linh
***
Người Thầy luôn mở lối
Phá tan bao u tối
Mở đường cho Ta đi
Luôn sống trong chánh niệm
Không quên Tổ quên Tiên
Phá ta bao vấn nạn
Chấm dứt những u phiền
Mở cánh cửa Thiên Đàng
Cho nhân loài lên Tiên
Không còn sa đọa nữa
Vạn ức đời bình yên
Người Thầy mà Văn Hóa
Công ơn là vô biên
Nhân Loại luôn thành kính
Và mãi mãi biết ơn
Đấng cứu thế Anh Linh
***
Văn Hóa Cội Nguồn
——————————–

Leave a Reply