LONG HOA – THI TẬP
CA NHẠC
BÀI 873: NỔI NIỀM
Nỗi niềm
Chẳng thể nói ra
Sống mà lạc Cội
Luôn pha nụ hề
Khổ đời
Khổ khắp tứ bề
Chìm trong dục vọng
Ê chề nổi trôi
Xót thương
Thương xót cho ai
Chính mình lạc Cội
Chông gai cuộc đời
Trách ai
Ai trách lạc đường
Phong ba tai ách
Nhấn chìm khốn nguy
Cội Nguồn
Có lối không đi
Mắt chi Địa Phủ
Thi nhau lao vào
Đường lên
Thiên Giới không về
Đường về Âm Phủ
Mãi thời tranh nhau
Xót thương
Nhân thế lầm sai
Ít ai tỉnh lại
Lui chân về Nguồn
Trước đây
Vốn dĩ sai lầm
Mới nên nông nổi
Họa dầm, tai đong
Con Rồng
Mà lại cháu Tiên
Chỉ vì mất Gốc
Đảo điên cuộc đời
Ngự trên
Biển bạc rừng vàng
Thế mà cứ mãi
Đói nghèo rỏ xin
Nỗi niềm
Chẳng thể nói ra
Rồng Tiên lạc lồi
Biến ra Rắn, Gà
Luôn là
Bị đạp bị chà
Làm mồi cho chúng
Như là món ăn
***
Nỗi niềm
Chẳng thể nói ra
Sống mà lạc Cội
Luôn pha nụ hề
Khổ đời
Khổ khắp tứ bề
Chìm trong dục vọng
Ê chề nổi trôi
Xót thương
Thương xót cho ai
Chính mình lạc Cội
Chông gai cuộc đời
Trách ai
Ai trách lạc đường
Phong ba tai ách
Nhấn chìm khốn nguy
Cội Nguồn
Có lối không đi
Mắt chi Địa Phủ
Thi nhau lao vào
Đường lên
Thiên Giới không về
Đường về Âm Phủ
Mãi thời tranh nhau
Xót thương
Nhân thế lầm sai
Ít ai tỉnh lại
Lui chân về Nguồn
Trước đây
Vốn dĩ sai lầm
Mới nên nông nổi
Họa dầm, tai đong
Con Rồng
Mà lại cháu Tiên
Chỉ vì mất Gốc
Đảo điên cuộc đời
Ngự trên
Biển bạc rừng vàng
Thế mà cứ mãi
Đói nghèo rỏ xin
Nỗi niềm
Chẳng thể nói ra
Rồng Tiên lạc lồi
Biến ra Rắn, Gà
Luôn là
Bị đạp bị chà
Làm mồi cho chúng
Như là món ăn
***
Trách ai
Ai trách lạc đường
Phong ba tai ách
Nhấn chìm khốn nguy
Cội Nguồn
Có lối không đi
Mắt chi Địa Phủ
Thi nhau lao vào
Đường lên
Thiên Giới không về
Đường về Âm Phủ
Mãi thời tranh nhau
Xót thương
Nhân thế lầm sai
Ít ai tỉnh lại
Lui chân về Nguồn
Trước đây
Vốn dĩ sai lầm
Mới nên nông nổi
Họa dầm, tai đong
Con Rồng
Mà lại cháu Tiên
Chỉ vì mất Gốc
Đảo điên cuộc đời
Ngự trên
Biển bạc rừng vàng
Thế mà cứ mãi
Đói nghèo rỏ xin
Nỗi niềm
Chẳng thể nói ra
Rồng Tiên lạc lồi
Biến ra Rắn, Gà
Luôn là
Bị đạp bị chà
Làm mồi cho chúng
Như là món ăn
***
Ngự trên
Biển bạc rừng vàng
Thế mà cứ mãi
Đói nghèo rỏ xin
Nỗi niềm
Chẳng thể nói ra
Rồng Tiên lạc lồi
Biến ra Rắn, Gà
Luôn là
Bị đạp bị chà
Làm mồi cho chúng
Như là món ăn
***
Văn Hóa Cội Nguồn
——————————-
