LONG HOA – THI TẬP
CA NHẠC
BÀI 869: MỘT BÓNG ĐƠN CÔI
Một mình
Một bóng đơn côi
Nghe niềm cô quạnh
Cô đơn từng ngày
Sương khuya
Thấm lạnh vai gầy
Chìm trong cuộc sống
Lạnh đầy giọt sương
Chỉ vì
Xuống thế độ nhân
Quên đi cuộc sống
Bản thân vì đời
Tự mình
Tự vẽ cho mình
Vẽ lên cuộc sống
Lạnh lùng cô đơn
Cung đàn
Trầm bổng du dương
Từ trong tỉnh lặng
Truyền kinh tháng ngày
Chìm sâu
Quên cả cuộc đời
Một mình một ngựa
Đi vào quạnh hiu
Đường trần
Gió bụi là đâu
Ngày đêm chỉ thấy
Cô đơn đường trần
Người Ta
Êm ấm ngọt ngào
Còn người thời mãi
Cắm đầu truyền kinh
Cuộc trần
Ai cũng ra đi
Và người cũng thế
Có chi khác người
Nhưng người
Tay trắng lâu rồi
Nên không vướng bận
Đường trần từ lâu
Nên lòng
Người đã trắng phau
Như tờ giấy trắng
Một màu thoát siêu
Giam mình
Cắt hết nợ duyên
Đức giây bong bóng
Bay lên chín tần
Chỉ còn
Chút chỉ nợ trần
Gắng công ra sức
Cho xong, hết dầu
Ngọn đèn
Sắp tắt hết đời
Truyền trao Thiên Ý
Xong rồi mới an
Cô đơn
Hơn mấy mươi năm
Độc hành, độc đạo
Độc đời, đã đi
***
Một mình
Một bóng đơn côi
Nghe niềm cô quạnh
Cô đơn từng ngày
Sương khuya
Thấm lạnh vai gầy
Chìm trong cuộc sống
Lạnh đầy giọt sương
Chỉ vì
Xuống thế độ nhân
Quên đi cuộc sống
Bản thân vì đời
Tự mình
Tự vẽ cho mình
Vẽ lên cuộc sống
Lạnh lùng cô đơn
Cung đàn
Trầm bổng du dương
Từ trong tỉnh lặng
Truyền kinh tháng ngày
Chìm sâu
Quên cả cuộc đời
Một mình một ngựa
Đi vào quạnh hiu
Đường trần
Gió bụi là đâu
Ngày đêm chỉ thấy
Cô đơn đường trần
Người Ta
Êm ấm ngọt ngào
Còn người thời mãi
Cắm đầu truyền kinh
Cuộc trần
Ai cũng ra đi
Và người cũng thế
Có chi khác người
Nhưng người
Tay trắng lâu rồi
Nên không vướng bận
Đường trần từ lâu
Nên lòng
Người đã trắng phau
Như tờ giấy trắng
Một màu thoát siêu
Giam mình
Cắt hết nợ duyên
Đức giây bong bóng
Bay lên chín tần
Chỉ còn
Chút chỉ nợ trần
Gắng công ra sức
Cho xong, hết dầu
Ngọn đèn
Sắp tắt hết đời
Truyền trao Thiên Ý
Xong rồi mới an
Cô đơn
Hơn mấy mươi năm
Độc hành, độc đạo
Độc đời, đã đi
***
Tự mình
Tự vẽ cho mình
Vẽ lên cuộc sống
Lạnh lùng cô đơn
Cung đàn
Trầm bổng du dương
Từ trong tỉnh lặng
Truyền kinh tháng ngày
Chìm sâu
Quên cả cuộc đời
Một mình một ngựa
Đi vào quạnh hiu
Đường trần
Gió bụi là đâu
Ngày đêm chỉ thấy
Cô đơn đường trần
Người Ta
Êm ấm ngọt ngào
Còn người thời mãi
Cắm đầu truyền kinh
Cuộc trần
Ai cũng ra đi
Và người cũng thế
Có chi khác người
Nhưng người
Tay trắng lâu rồi
Nên không vướng bận
Đường trần từ lâu
Nên lòng
Người đã trắng phau
Như tờ giấy trắng
Một màu thoát siêu
Giam mình
Cắt hết nợ duyên
Đức giây bong bóng
Bay lên chín tần
Chỉ còn
Chút chỉ nợ trần
Gắng công ra sức
Cho xong, hết dầu
Ngọn đèn
Sắp tắt hết đời
Truyền trao Thiên Ý
Xong rồi mới an
Cô đơn
Hơn mấy mươi năm
Độc hành, độc đạo
Độc đời, đã đi
***
Chỉ còn
Chút chỉ nợ trần
Gắng công ra sức
Cho xong, hết dầu
Ngọn đèn
Sắp tắt hết đời
Truyền trao Thiên Ý
Xong rồi mới an
Cô đơn
Hơn mấy mươi năm
Độc hành, độc đạo
Độc đời, đã đi
***
Ngọn đèn
Sắp tắt hết đời
Truyền trao Thiên Ý
Xong rồi mới an
Cô đơn
Hơn mấy mươi năm
Độc hành, độc đạo
Độc đời, đã đi
***
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————–
