LONG HOA – THI TẬP CA NHẠC – BÀI 748:  SAO ANH CÒN NGẠI

LONG HOA – THI TẬP
CA NHẠC
BÀI 748:  SAO ANH CÒN NGẠI

Muốn lên
Cảnh giới thiên đàng
Sao anh còn ngại
Về Nguồn hỡi anh
Muốn thành
Phật, Thánh, Thần, Tiên
Sao anh còn ngại
Lập công độ người
Đời anh
Muốn được đẹp lành
Nhưng lìa mất Gốc
Hết mòng trông mong
Con đường
Nhận Tổ quy Tông
Như cây có Gốc
Như sông có Nguồn
Từ đây
Muôn kiếp vạn đời
Sang giàu vinh hiển
Sáng ngời công danh
Con đường
Thành Đạo trong Ta
Phải đâu ai đó
Ban cho, chính mình
Vua Trời
Đâu phải không thành
Gieo nhân tận độ
Vua Trời làm nên
Mãi lo
Vướn bận đua tranh
Thời gian đâu nữa
Qua nhanh cuộc đời
Hồng trần
Cõi tạm trường đời
Đến thời tay trắng
Đi thời trắng tay
Chỉ có
Đạo, Đức, xưa nay
Mới là sự nghiệp
Mang theo vĩnh hằng
Nghiệp trần
Luôn mãi vô thường
Không gì tồn tại
Chỉ là trước sau
Lời xưa
Luôn mãi có câu
Dân là vạn đại
Chúa, Vua, nhất thời
Chúa, Vua
Đâu phải trên trời
Mà là trần thế
Đi vào rụng rơi
Công danh
Nào phải dài lâu
Theo mùa tan biến
Có chi trường tồn
Sao anh
Còn ngại về Nguồn
Lập nên công trạng
Muôn đời ức năm
***
Muốn lên
Cảnh giới thiên đàng
Sao anh còn ngại
Về Nguồn hỡi anh
Muốn thành
Phật, Thánh, Thần, Tiên
Sao anh còn ngại
Lập công độ người
Đời anh
Muốn được đẹp lành
Nhưng lìa mất Gốc
Hết mòng trông mong
Con đường
Nhận Tổ quy Tông
Như cây có Gốc
Như sông có Nguồn
Từ đây
Muôn kiếp vạn đời
Sang giàu vinh hiển
Sáng ngời công danh
Con đường
Thành Đạo trong Ta
Phải đâu ai đó
Ban cho, chính mình
Vua Trời
Đâu phải không thành
Gieo nhân tận độ
Vua Trời làm nên
Mãi lo
Vướn bận đua tranh
Thời gian đâu nữa
Qua nhanh cuộc đời
Hồng trần
Cõi tạm trường đời
Đến thời tay trắng
Đi thời trắng tay
Chỉ có
Đạo, Đức, xưa nay
Mới là sự nghiệp
Mang theo vĩnh hằng
Nghiệp trần
Luôn mãi vô thường
Không gì tồn tại
Chỉ là trước sau
Lời xưa
Luôn mãi có câu
Dân là vạn đại
Chúa, Vua, nhất thời
Chúa, Vua
Đâu phải trên trời
Mà là trần thế
Đi vào rụng rơi
Công danh
Nào phải dài lâu
Theo mùa tan biến
Có chi trường tồn
Sao anh
Còn ngại về Nguồn
Lập nên công trạng
Muôn đời ức năm
***
Con đường
Nhận Tổ quy Tông
Như cây có Gốc
Như sông có Nguồn
Từ đây
Muôn kiếp vạn đời
Sang giàu vinh hiển
Sáng ngời công danh
Con đường
Thành Đạo trong Ta
Phải đâu ai đó
Ban cho, chính mình
Vua Trời
Đâu phải không thành
Gieo nhân tận độ
Vua Trời làm nên
Mãi lo
Vướn bận đua tranh
Thời gian đâu nữa
Qua nhanh cuộc đời
Hồng trần
Cõi tạm trường đời
Đến thời tay trắng
Đi thời trắng tay
Chỉ có
Đạo, Đức, xưa nay
Mới là sự nghiệp
Mang theo vĩnh hằng
Nghiệp trần
Luôn mãi vô thường
Không gì tồn tại
Chỉ là trước sau
Lời xưa
Luôn mãi có câu
Dân là vạn đại
Chúa, Vua, nhất thời
Chúa, Vua
Đâu phải trên trời
Mà là trần thế
Đi vào rụng rơi
Công danh
Nào phải dài lâu
Theo mùa tan biến
Có chi trường tồn
Sao anh
Còn ngại về Nguồn
Lập nên công trạng
Muôn đời ức năm
***
Lời xưa
Luôn mãi có câu
Dân là vạn đại
Chúa, Vua, nhất thời
Chúa, Vua
Đâu phải trên trời
Mà là trần thế
Đi vào rụng rơi
Công danh
Nào phải dài lâu
Theo mùa tan biến
Có chi trường tồn
Sao anh
Còn ngại về Nguồn
Lập nên công trạng
Muôn đời ức năm
***
Sao anh
Còn ngại về Nguồn
Lập nên công trạng
Muôn đời ức năm
***
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————–

Leave a Reply