LONG HOA – THI TẬP
CA NHẠC
BÀI 739: TỈNH NGỘ
Khi Ta còn tuổi nhỏ
Tưởng cõi đời đẹp lắm
Toàn hạnh phúc an vui
Và những điều tươi sáng
Làm gì có đau thương
Nhưng khi đã lớn lên
Dần đi vào đời sống
Thời đèo dốc quanh co
Hố sâu đầy vực thẳm
Bất cẩn lấp vùi chôn
Bể trần bao con sóng
Thuyền không lái tan thương
Cây mà không vững Gốc
Khi đông về tả tơi
Đời lạc nguồn không bến
Đời lặn hụp chơi vơi
Sống cuộc đời che chở
Sự bảo bọc Mẹ Cha
Luôn sai lầm suy nghĩ
Đời tươi đẹp gấm hoa
Nào hay đâu sóng gió
Khi tự lập bôn ba
Biến cố luôn đầy rẫy
Cạm bẫy khắp mọi nơi
Đời trôi theo dòng chảy
Thường là bị cuốn trôi
Làm cho đời dâu bể
Chông chênh và lên đênh
Cõi trần là thế đó
Cõi trần là trường thi
Chợ đời luôn phứt tạp
Chưa vào thời biết chi
Sự đời luôn biến hóa
Dù cho người đã lớn
Luôn mãi lạc đường đi
Đủ mùi trần cay đắng
Bài học đáng nghĩ suy
Đời hồng trần cõi tạm
Có đến thời phải đi
Quốc Tổ lời Ngài dạy
Về Nguồn trở lại trời
Lạc Nguồn lạc mất Cội
Mãi thời mãi trầm luân
Hết mong
Trở lại quê Tiên
Luân hồi ức kiếp
Khốn nguy đọa đày
***
Khi Ta còn tuổi nhỏ
Tưởng cõi đời đẹp lắm
Toàn hạnh phúc an vui
Và những điều tươi sáng
Làm gì có đau thương
Nhưng khi đã lớn lên
Dần đi vào đời sống
Thời đèo dốc quanh co
Hố sâu đầy vực thẳm
Bất cẩn lấp vùi chôn
Bể trần bao con sóng
Thuyền không lái tan thương
Cây mà không vững Gốc
Khi đông về tả tơi
Đời lạc nguồn không bến
Đời lặn hụp chơi vơi
Sống cuộc đời che chở
Sự bảo bọc Mẹ Cha
Luôn sai lầm suy nghĩ
Đời tươi đẹp gấm hoa
Nào hay đâu sóng gió
Khi tự lập bôn ba
Biến cố luôn đầy rẫy
Cạm bẫy khắp mọi nơi
Đời trôi theo dòng chảy
Thường là bị cuốn trôi
Làm cho đời dâu bể
Chông chênh và lên đênh
Cõi trần là thế đó
Cõi trần là trường thi
Chợ đời luôn phứt tạp
Chưa vào thời biết chi
Sự đời luôn biến hóa
Dù cho người đã lớn
Luôn mãi lạc đường đi
Đủ mùi trần cay đắng
Bài học đáng nghĩ suy
Đời hồng trần cõi tạm
Có đến thời phải đi
Quốc Tổ lời Ngài dạy
Về Nguồn trở lại trời
Lạc Nguồn lạc mất Cội
Mãi thời mãi trầm luân
Hết mong
Trở lại quê Tiên
Luân hồi ức kiếp
Khốn nguy đọa đày
***
Bể trần bao con sóng
Thuyền không lái tan thương
Cây mà không vững Gốc
Khi đông về tả tơi
Đời lạc nguồn không bến
Đời lặn hụp chơi vơi
Sống cuộc đời che chở
Sự bảo bọc Mẹ Cha
Luôn sai lầm suy nghĩ
Đời tươi đẹp gấm hoa
Nào hay đâu sóng gió
Khi tự lập bôn ba
Biến cố luôn đầy rẫy
Cạm bẫy khắp mọi nơi
Đời trôi theo dòng chảy
Thường là bị cuốn trôi
Làm cho đời dâu bể
Chông chênh và lên đênh
Cõi trần là thế đó
Cõi trần là trường thi
Chợ đời luôn phứt tạp
Chưa vào thời biết chi
Sự đời luôn biến hóa
Dù cho người đã lớn
Luôn mãi lạc đường đi
Đủ mùi trần cay đắng
Bài học đáng nghĩ suy
Đời hồng trần cõi tạm
Có đến thời phải đi
Quốc Tổ lời Ngài dạy
Về Nguồn trở lại trời
Lạc Nguồn lạc mất Cội
Mãi thời mãi trầm luân
Hết mong
Trở lại quê Tiên
Luân hồi ức kiếp
Khốn nguy đọa đày
***
Quốc Tổ lời Ngài dạy
Về Nguồn trở lại trời
Lạc Nguồn lạc mất Cội
Mãi thời mãi trầm luân
Hết mong
Trở lại quê Tiên
Luân hồi ức kiếp
Khốn nguy đọa đày
***
Văn Hóa Cội Nguồn
——————————
