TIẾU LÂM CUỘC TRẦN

TIẾU LÂM
CUỘC TRẦN

Ở đời bao chuyện khó tin
Thế mà vẫn có mới nên chuyện cười
Ra lò rồi lại vào lò
Xương không chịu nổi nói gì thịt da
***
Ăn thời ngồi lại cùng ăn
Đến khi lâm nạn bỏ rơi chẳng nhìn
***
Ông đây bị nướng nhiều lần
Nướng đi nướng lại khắc ngầm thịt da
Bốc mùi bị nướng bị trui
Đen thui đen thủi công danh đen mò
**
Cũng cùng, ăn lợn, ăn bò
Chỉ ăn thủ dĩ có gì lớn đâu
***
Chúng ăn, ăn sạch cả voi
Ruột, gan, phèo phở thịt, da, chẳng còn
Thế mà chúng vẫn an toàn
Ngư ông đắc lợi béo cò chẳng sao
***
Ở đời vốn dĩ miếng ăn
Ăn dê chê nhỏ ăn trâu ăn bò
Ăn bò chê nhỏ lại còn
Tìm ăn cái lớn đi vào ăn voi
***
Trời ơi ngó xuống mà coi
Sự đời là thế mấy ai thấy dùm
Thế thời, thời thế mịt mù
Cá to lọt lưới, tóm nhầm long tong
***
Chỉ ăn thủ dĩ cỏn con
Đầu bằng ăn cả ngựa, trâu, voi, bò
***
Đến khi bị tóm vào lò
Chỉ thằng ăn vặt, dễ gì hạm ăn
***
Vào lò xem rõ nhìn xem
Chỉ là con Tép, con Tôm tầm thường
Phải đâu cá mập cá xà
Ấy là lẽ sống thường đời xưa nay
***
Ở đời con dại cái mang
Nào hay cái dại, con đưa vào lò
Kiện thưa chạy rã cặp giò
Trở thành món béo cho bầy sói lang
***
Nghĩ đời càng nghĩ càng thương
Thế Gian là thế tiếu lâm cuộc trần
Chữ Gian luôn mãi đứng đầu
Thế Gian là thế, phải nào Thế Ngay
***
Nghìn năm nào mấy ai hay
Thế Gian nào phải Thế Ngay sự đời
Đến khi thấu hiểu được rồi
Nụ cười rõ thấu sự đời Thế Gian
***
Tiếu lâm tâm pháp xưa nay
Chính là phản ảnh trắng đen sự đời
Tiếu lâm đem lại nụ cười
Cười trong giác ngộ để rồi thăng hoa
***
Chuyện đời vốn tựa bùn nhơ
Ngộ rồi thời chẳng hôi tanh mùi bùn
Trường đời nào khác chi tuồng
Vai nầy vai nọ, lại càng thêm hay
Vốn tuồng như tựa khói mây
Khói mây rồi cũng trắng tay cuộc tuồng
***
Văn Hóa Cội Nguồn
———————————————

Leave a Reply