TIẾU LÂM PHÁP
TIỄN BIỆT HỒN LINH
Ai mà không chết, có phải không
Can gì mà sợ, đã rõ thông
Kiếp nầy kiếp nọ, như thay áo
Cỡi ra, mặc vào, cảnh sang sông
Tử sanh, sanh tử, là như thế
Rõ cả lối đi, rõ nhân ông
Buồn chi tiễn biệt, người đi trước
Lần lượt đến mình, kẻ đến sau
***
Trần gian cõi tạm, xưa nay thế
Sanh, già, bệnh, tử, có rồi không
Buồn khóc mà chi, sầu với khổ
Chỉ là viễn cảnh, tử cùng sanh
Chỉ sợ là ta, không chung thủy
Anh có ẻm rồi, để em đau
Luân hồi ức kiếp, đường trả quả
Nợ duyên, duyện nợ, sẽ gặp nhau
***
Chết nào có hết, quy tiên Tổ
Giờ anh đi trước, em đến sau
Cõi tạm trần gian, đường sanh tử
Tử để rồi sanh, gặp lại nhau
Không ở trên trời, thời âm cảnh
Chia lìa để hợp, trước hoặc sau
Đã về Nguồn Cội, về chung chỗ
Áo mới mặc vào, thân xác đỉnh cao
Thiên đàng hội hiệp tình sống mãi
Chết là tái kiếp, có sao đâu
***
Tiếu lâm là thế, hay với dỡ
Tuồng đời sanh tử, thế mới hay
Trò chơi Tạo Hóa, xưa nay thế
Một lần lột xác, một lần bay
Một năm trần thế, mười hai tháng
Thiên đàng quá ngắn, chỉ một ngày
Đi trước về trời, chưa đầy tháng
Trần gian em đã, ngủm tắc hơi
Nhanh quá phải không, ta lại gặp
Thiên đàng sống mãi, mãi đẹp đôi
***
Buồn khổ mà chi, đường sanh tử
Hợp tan, tan hợp, mãi thường khi
Trí mù chẳng rõ, nên đau khổ
Giác ngộ hiểu rồi, giải đề thi
Không gặp lại nhau, do trắc trở
Người sa âm phủ, kẻ lên tiên
Sống ở trên đời, lìa Cội Gốc
Tử là, tử khổ, khổ vô biên
Khóc là khóc kẻ, mê chẳng biết
Khóc chi mà khóc. Phật, Thánh, Tiên
***
Tử là trở lại, miền thiên giới
Tử là giải khổ, thoát siêu sinh
Tiếu lâm tâm pháp, bài toán giải
Giải rõ luân hồi, giải tử sinh
Những ai về Cội, đường sanh tử
Bỏ lại xác phàm, đặng xác trường sanh
Khóc để mà chi, sầu với khổ
Hãy giữ thân mình, chữ thủy chung
***
Con đường trần thế, cõi trần gian
Đến đi, đi đến quá rõ ràng
Không trước thời sau, đều phải tử
Một đường nào khác, có gì than
Khóc là khóc kẻ, quên nhân bổn
Quên Cội quên Nguồn, mãi lang thang
Tử là sa đọa, hồn luân chuyển
Sa vào khốn khổ, ngục đeo mang
Tử là có hại cho người dữ
Phải đâu có hại kẻ tu nhân
Đi vào đại lợi, âu vô kể
Tử là cõi tạm đến cõi trường sanh
***
Ai mà không chết, có phải không
Can gì mà sợ, đã rõ thông
Kiếp nầy kiếp nọ, như thay áo
Cỡi ra, mặc vào, cảnh sang sông
Tử sanh, sanh tử, là như thế
Rõ cả lối đi, rõ nhân ông
Buồn chi tiễn biệt, người đi trước
Lần lượt đến mình, kẻ đến sau
***
Giờ tạm chia tay, nơi trần tục
Về trời sum hiệp, lại gặp nhau
***
Văn Hóa Cội nguồn
—————————————-
