LONG HOA THI TẬP CA – NHẠC – 424 – GIÁC NGỘ ĐỔI ĐỜI

LONG HOA THI TẬP
CA- NHẠC
424
GIÁC NGỘ ĐỔI ĐỜI

Tôi đã ngán
Cuộc đời trần thế
Lắm chuyện buồn
Cay đắng bờ môi
Tìm sự bình yên
Tìm ở nơi đâu
Mò kim đáy biển
Hố thẳm hang sâu
Những vết đời
Vẫn chưa lành hẳng
Tôi lại lên non
Tìm nơi tịnh dưỡng
Chẳng tìm được gì
Hụt hẩn đường tu
Tôi lại
Vào nơi am thất
Ra công gắng sức
Ngày đêm tìm kiếm
Nào thấy cái chi
Toàn là
Mê tín dị đoan
Cúi lạy ngày đêm
An vui nào thấy
Lệ nô Thần quyền
Đời tôi
Gian khổ đã nhiều
Lội suối băng rừng
Như người mộng du
Cuộc đời tôi
Như kiếp sông dài
Không Nguồn
Nên thường cạn khô
Cuộc đời tôi
Như lá lìa cành
Như cây mất Gốc
Phải đành tả tơi
Sống đời
Làm chủ được đâu
Mà nghĩ đến ngày mai
Tôi ngẫn ngơ
Như lạc vào tăm tối
Một màu đen
Nào thấy được mùa xuân
Cánh hoa mai
Tuy ở ngay trước mắt
Cánh hoa đào
Theo làng gió rung rinh
Nhưng đời tôi
Nào biết mùa xuân
Tôi đã quen
Đời lá khô
Cuốn theo chiều gió
Tôi đã quen
Đời lá khô
Nào có biết tương lai
Tôi đã quen
Thân bèo trôi dạt
Nổi chìm lênh đênh
Dù hoa đã nở
Sắc xuân rực rỡ
Xuân đến với ai
Xa lạ với tôi
Ôi nỗi buồn
Rên rỉ trong tâm
Trong nỗi đau
Tôi liền giác ngộ
Gốc mất rồi
Khó được bình yên
Trôi lăn
Bèo dạt lênh đênh
Cuộc đời vô định
Bão dong dập vùi
Tìm trở lại về Nguồn
Như cây có Gốc
Lá cành sum sê
Sự bình yên nơi đây
Nhìn én bay
Mai đào rực rỡ
Xuân trong lòng rộ nở
Xuân trong đời hồi sinh
Tìm chi
Ở núi ở non
Ở am ở thất
Ở nơi chùa chuyền
Mà là
Vững Gốc còn Nguồn
An vui hạnh phúc
Không gì vui hơn
Mãn trần
Trở lại cõi tiên
Con đường giải thoát
Vô biên nhiệm mầu
Từ đây
Hết khổ hết sầu
Lúc nào cũng thấy
Cuộc đời mùa xuân
***
Cuộc đời tôi
Như kiếp sông dài
Không Nguồn
Nên thường cạn khô
Cuộc đời tôi
Như lá lìa cành
Như cây mất Gốc
Phải đành tả tơi
Sống đời
Làm chủ được đâu
Mà nghĩ đến ngày mai
Tôi ngẫn ngơ
Như lạc vào tăm tối
Một màu đen
Nào thấy được mùa xuân
Cánh hoa mai
Tuy ở ngay trước mắt
Cánh hoa đào
Theo làng gió rung rinh
Nhưng đời tôi
Nào biết mùa xuân
Tôi đã quen
Đời lá khô
Cuốn theo chiều gió
Tôi đã quen
Đời lá khô
Nào có biết tương lai
Tôi đã quen
Thân bèo trôi dạt
Nổi chìm lênh đênh
Dù hoa đã nở
Sắc xuân rực rỡ
Xuân đến với ai
Xa lạ với tôi
Ôi nỗi buồn
Rên rỉ trong tâm
Trong nỗi đau
Tôi liền giác ngộ
Gốc mất rồi
Khó được bình yên
Trôi lăn
Bèo dạt lênh đênh
Cuộc đời vô định
Bão dong dập vùi
Tìm trở lại về Nguồn
Như cây có Gốc
Lá cành sum sê
Sự bình yên nơi đây
Nhìn én bay
Mai đào rực rỡ
Xuân trong lòng rộ nở
Xuân trong đời hồi sinh
Tìm chi
Ở núi ở non
Ở am ở thất
Ở nơi chùa chuyền
Mà là
Vững Gốc còn Nguồn
An vui hạnh phúc
Không gì vui hơn
Mãn trần
Trở lại cõi tiên
Con đường giải thoát
Vô biên nhiệm mầu
Từ đây
Hết khổ hết sầu
Lúc nào cũng thấy
Cuộc đời mùa xuân
Tìm chi
Ở núi ở non
Ở am ở thất
Ở nơi chùa chuyền
Mà là
Vững Gốc còn Nguồn
An vui hạnh phúc
Không gì vui hơn
Mãn trần
Trở lại cõi tiên
Con đường giải thoát
Vô biên nhiệm mầu
Từ đây
Hết khổ hết sầu
Lúc nào cũng thấy
Cuộc đời mùa xuân
Từ đây
Hết khổ hết sầu
Lúc nào cũng thấy
Cuộc đời mùa xuân
***
Văn Hóa Cội Nguồn
————————————

Leave a Reply