LONG HOA THI TẬP
HÁT XƯA, CA TRÙ
BÀI 89: NỤ HỀ TRẦN GIAN
Nghe câu ca trù
Vang vọng sông hồ
Lòng bồi hồi
Xúc động tràn trề
Trần gian bể khổ
Nụ hề mãi sanh
Hứ hự hừ hư
Đời đong đưa
Mây lang thang
Khoang nhặt hò khoang
Sống trên đời
Vật đổi sao dời
Như thật như mơ
Hứ hự hừ hư
Nghe câu hát xẩm
Kể lễ đôi dòng
Đời là mộng ảo
Đời là long đong
Duyên tình vừa trao
Cuốn bay theo gió
Hứ hự hừ hư
Núi sông rừng biển
Đôi lúc
Cũng u buồn
Vì mây đen kín phủ
Cái tuồng đổi thay
Huống chi người
Lạc lõng lênh đênh
Lạc Nguồn mất Cội
Họa tai dập vùi
Hứ hự hừ hư
Cảnh gió mưa
Cây u sầu
Còn rên với rĩ
Bèo mãi trôi
Làm chủ được đâu
Gặp em đây
Duyên tình muốn ngỏ
Nhưng biển tình
Chỗ cạn chỗ sâu
Thường xưa nay
Cá kén câu
Biết đâu mà gỡ
Chim vào lồng
Biết thuở nào ra
Hứ hự hừ hư
Mùa yêu đương
Phải chăng
Là mùa trông đợi
Gió đùa mây
Hay ong bướm trêu hoa
Hai chúng ta
Gặp nhau như bèo nước
Bèo chờ trông
Nhưng nước vẫn đi xa
Hứ hự hừ hư
Trời đã mọc
Trăng sao liền biến mất
Hỏi rằng ai
Nào có thấu được không
Hứ hự hừ hư
Tiếng hát xẩm
Tiếng giải bày sâu lắng
Thường thế đời
Là đàn khảy tai trâu
Hứ hự hừ hư
Vốn xưa nay
Còn tiền còn đệ tử
Hết tiền rồi
Thời cũng hết ông tôi
Nơi chợ đông
Không tiền
Thời mấy ai nhìn thấy
Hun hút sơn lâm
Túi bạc kè kè
Không cần mời đến
Cũng lắm đông người
Kẻ tớ người tôi
Hứ hự hừ hư
Đã lụy tiền
Tiền là tù cũng đó
Sống trị lạc
Thời thường bạc như vôi
Giờ nghĩ lại
Sự đời là thế
Có chi đâu
Mà mê đắm mùi trần
Về Cội Nguồn
Bao nhiệm mầu rất thú
Thú tiêu sầu
Thú giác ngộ an vui
Hứ hự hừ hư
Lòng xao xuyến
Khi chân trời rộng mở
Cảnh muôn sao
Đầy lấp lánh trời cao
Văn Kinh Thơ
Ngồi nhâm nhi cũng thú
Ta mãi say
Cùng kinh giáo nghêu ngao
Có chi đâu
Trần gian chỉ là cõi tạm
Kiếp con người
Vốn tựa bóng câu
Hai chữ công danh
Cảnh tuồng hề mây khói
Như giọt sương
Như luồn gió bay qua
Chuyện tình ta
Chuyện đời ta
Ta phải cần xét lại
Có gì đâu
Cuộc đời chẳng bao xa
Nghe câu ca trù
Vang vọng sông hồ
Lòng bồi hồi
Xúc động tàn trề
Trần gian bể khổ
Nụ hề mãi sanh
Hứ hự hừ hư
Hứ hự hừ hư
Hứ hự hừ hư
***
Văn Hóa Cội Nguồn
———————————
