TÔI ĐÃ KHÓC Tôi đã rơi nước mắt Tôi đã khóc thảm thê Đêm đêm đau đớn ê chề Trời ơi non nước có người
TÔI ĐÃ KHÓC Tôi đã rơi nước mắt Tôi đã khóc thảm thê Đêm đêm đau đớn ê chề Trời ơi non nước có người
HẾT MONG BỊP LỪA Con Rắn mà giả hóa Rồng Đến khi bể ổ, hết hồn chúng dân Cáo già mà giả Thánh Nhân Đến
CẢM ƠN NGƯỜI Hiếm thấy trên đời, có mấy ai Ngày đêm không nghĩ, vẫn miệt mài Người là Thần, Thánh, hay Phật nhĩ Thương
NỖI LÒNG Yêu nhau là chuyện ở đời Thương em là chuyện chúng mình với nhau Non sắp mất, nước sắp tiêu Còn đâu lòng
QUÊ HƯƠNG ĐẸP MÃI Giang sang Tổ Quốc những tháng ngày Biển rộng sông dài, đất, trời, mây Phố thị, miền quê, đường lối cũ
BÌNH THẢNG CUỘC ĐỜI Đường về Nguồn Cội, chẳng lo nhiều Nghĩa, nhân, Trung, Hiếu, có bấy nhiêu Thế mà đầy rẫy nghìn muôn ý