NÍU KÉO MÀ CHI Ngày xưa giờ đã qua rồi Quá khứ tương tàn, hồi tưởng mà chi Buông bỏ được thời vứt nó đi
NÍU KÉO MÀ CHI Ngày xưa giờ đã qua rồi Quá khứ tương tàn, hồi tưởng mà chi Buông bỏ được thời vứt nó đi
NHÌN RA THẾ GIỚI Nhìn thế giới, mà đau xót dạ Nước xứ người, kỳ lạ làm sao Chạy xe đường rộng bon bon Nào
DÂN SỢ QUÁ RỒI Dạy chi mà dạy dữ dằn Đâu đâu cũng thấy tuyên truyền lời hay Thế mà dân chẳng xem coi Một
CỨU TÔI VỚI Em lộng lẫy, một khung trời tỏa sáng Mắt em nhìn, trong suốt vạn hồ thu Thân bốc lửa, với nụ cười
NGHE THEO QUỶ Từ khi tôi, vừa lên mười bảy tuổi Vào quân binh, nhập ngũ cùng anh em Theo tiếng gọi, thiêng liêng đời
SỰ HÈN NHÁC CHÍNH LÀ NHÀ TÙ LỚN NHẤT Anh đâu phải, người hại dân hại nước Sao vào tù, đau đớn khổ vậy anh