CẢNH TƠI BỜI Nhìn nước nhìn non, cảnh tơi bời Khốn khổ dồn lên, mãi cuộc đời Họa đến tai vây, cùng khắp lối gieo
CẢNH TƠI BỜI Nhìn nước nhìn non, cảnh tơi bời Khốn khổ dồn lên, mãi cuộc đời Họa đến tai vây, cùng khắp lối gieo
VÌ CỚ SAO Một bửa nọ, Sông liền hỏi Núi Vì cớ sao, dân chúng ốm đau Kinh hồn khiếp vía làm sao Người nào
DỨT ĐẮNG CAY Muốn tránh khổ đau, kiếp đọa đày Trở về Nguồn Cội lắm chuyện may Có thể nói rằng, dời đổi số Vượt
NHẸ GÁNH ÂU SẦU hãy dắt nhau đi, trở lại Nguồn Dứt đi bao cảnh, lệ sầu tuôn Dứt đi sầu hận, đang chồng chất
ĐỜI SỐNG CHƠI VƠI Mỏi mệt làm sao, cảnh thế thời Bão tàn, bão bạo, quét tả tơi Kiếp bạc, thân hèn đâu cũng khổ
NHỮNG XÓT XA Vô nghĩa vô tình, chẳng nghĩ xa Xem nhẹ nước non, nhẹ Ông Cha Phó mặt giang sang cho quân giặc Hững