THẾ THỜI ĐỔI KHÁC Lòng oán ghét, đã dâng lên cực điểm Nước lòng Dân, rung chuyển tận trời xanh Cơn sóng dữ, đã bùng
THẾ THỜI ĐỔI KHÁC Lòng oán ghét, đã dâng lên cực điểm Nước lòng Dân, rung chuyển tận trời xanh Cơn sóng dữ, đã bùng
SỢI CHỈ TREO Sen nói nầy nghe, hỡi lũ Bèo Số phận bồng bềnh, sợi chỉ treo Chỉ cần nổi dậy, một cơn lũ Vùi
LO ÂU SỢ HÃI Lạc Cội Nguồn, lo âu sợ hãi Mất lối đi, khó nỗi bình yên Không khờ thời dại cũng điên Tà
TẢ TƠI CÀNH LÁ Một Dân Tộc, tả tơi cành lá Bởi vì Dân, mất Gốc lâu rồi U minh phủ bóng khắp cùng Ác
CÁI SAI HẾT CHỖ NÓI Có Quốc Tổ, mà không thờ cung phụng Rước mà chi, kẻ xa lạ tôn thờ Người dựng non, không
CÒN ĐÂU NO ẤM BÌNH YÊN Một Dân Tộc, đã đi vào mất Gốc Thời còn đâu, sự no ấm bình yên Cảnh thế thời,