RA CHI Im lặng quá, trong thế thời xuống dốc Đầy chông gai, khắp vạn lối đường đi Ai mặt ai, cùng thi nhau tự
RA CHI Im lặng quá, trong thế thời xuống dốc Đầy chông gai, khắp vạn lối đường đi Ai mặt ai, cùng thi nhau tự
ƯƠNG MẦM SỰ SỐNG Đây sông núi, vẫn ương mầm sự sống Kìa trời cao, vẫn trải khắp màu xanh Khắp quê hương, vẫn ngập
BÁO THỨC Gà đã gáy, nhưng trời còn đen tối Nhưng tiếng gà, đã báo thức bình minh Hãy dậy đi, những người con yêu
VÔ ÍCH Nỗi lo lắng, bằng thừa càng vô ích Lạc Cội rồi, thời đánh mất tựa nương Kìa trước mắt, là con đường lầy
HÓA GIẢI Tuy cuộc sống, ẩn tàn bao điều xấu Lấy Đức Nhân, luôn chăm bón cho đời Liền hóa giải, bao hận thù tăm
LẠC LOÀI Thuyền rời bến, không về bến nữa Bởi mất Dân, trôi nổi lênh đênh Dân là Cội Gốc nước non Dân là chỗ