LẠC MẤT ĐƯỜNG VỀ

LẠC MẤT ĐƯỜNG VỀ
Loay hoay trong kiếp hồng trần
Nồi danh chưa chín trên đầu bạc phơ
Mới nhìn nắng sớm chiều mưa
Năm qua tháng lại hết đi một đời
Xác trần sắp bỏ lại rồi
Hồn lìa khỏi xác đi chầu Diêm Vương
Nghĩ đời càng nghĩ càng thương
Lạc Nguồn lạc Cội biết phương nào về
Lui hui gieo nợ gieo nần
Nợ chưa kịp trả tử thần đến vây
Đâu còn kịp nữa thảm thay
Cội Nguồn trước mắt mà xa nghìn trùng
Thế là một kiếp hồng trần
Luân hồi vạn nẻo sáu đường lại qua
Uổng thay một kiếp người ta
Chỉ vì lạc Cội đọa sa khốn cùng
Vận may con cháu Tiên Rồng
Lỡ làng vuột mất thiên đàng chánh quê
Linh hồn ác nghiệp chuyển xây
Uổng thay một kiếp người ta! con người
* * *
Cao Đức Thắng

Leave a Reply