Việt Nam đất nước quê tôi

Hỡi ai còn trí còn tâm
Xem dòng thơ kể khóc thầm lệ rơi
Việt Nam đất nước quê tôi
Nghìn năm nô lệ biết bao khốn cùng
Nào đã hết chuổi ngày đất nước
Trên con đường chinh chiến, Bắc Nam
Đau thương tràn ngập hồn linh
Khổ ôi vạn nẻo khổ theo vạn đường
Dân sống khổ trong làn bôn đạn
Dắt bà con trốn chạy chiến tranh
Bôm rơi đạn nổ sau lưng
Mà nghe đau đớn nước non mịt mù
Ôi Việt Nam bão bùng khốn khổ
Cảnh chiến tranh giặc giả triền miên
Thương dân bao kẻ ra đi
Vượt qua đói khổ gian nguy lạc loài
Lắm người bước trên hè vỉa phố
Mà lòng nghe đau đớn truyền miên
Cái đau nhìn thấy nước non
Nạn nhân trong cuộc chiến tranh tương tàn
Nơi trận địa đồng bào ngã gục
Nơi làng quê dân vội dân ôm
Dắt cha dẫn mẹ cỏng con
Chạy trong lửa đạn khổ ôi ngập đầu
Khắp nước Việt nơi nào cũng thế
Cũng một màu tan tóc đạn bom
Nghe trong cái lạnh chiều hôm
Chôn vùi cuộc sống quê hương chôn vùi
Gần thế kỷ nát tình nát nghĩa
Bỡi chiến tranh khó nỗi dịu đi
Hận thù dai dẳng bám theo
Sục sôi khơi dậy càng thêm hận thù
* * *
Sao cứ mãi ôm lòng thù hận
Hãy quên đi kiếp nạn đọa đày
Cứu non qua khỏi hiểm nghèo
Bỡi quân xâm lược hung sùng lấn xâm
Nào cứ mãi sai lầm tranh đấu
Rơi vào đường thôn tính lẫn nhau
Hận thù chồng chất lên cao
Ngoại xâm nhìn thấy sướng ôi keo nầy
Tao cho Nước Việt đi đời
Không còn tồn tại mất rồi Việt Nam
Hãy chấm dứt chia nam người bắc
Mà chung lo cứu quốc lâm nguy
Dù cho thịt nát xương tan
Quyết không nô lệ ác gian quân thù
Ai là kẻ bước vào dòng Thánh
Ai là người tắm mát dòng thơ
Thời nên suy nghĩ sớm hôm
Nước non Đại Việt đau thương lắm rồi
Hãy vì đời vì con vì cháu
Vì tương lai chấm dứt chiến tranh
Cho non cho nước bình yên
Quần thù không đánh tự lui không còn
Việt Nam Độc lập sáng ngời
Tự do hạnh phúc biển trời Việt Nam
* * *

Leave a Reply