NỖI LÒNG NƯỚC NON

NỖI LÒNG NƯỚC NON

Nước non kêu, những ai không dạ
Thời coi như, lạc Cội lạc Nguồn
Dân khốn khổ, đứng ngồi trên lửa
Mà làm ngơ, chối bỏ chẳng nhìn
Người như thế, tim, lòng đã mất
Thua thú , cầm , chúng biết cứu nhau
Giặc xâm chiếm hại tiêu đất nước
gương mắt nhìn, chẳng nói nín thinh
Nếu không điên, là quỉ yêu tinh
Mới vứt bỏ , quê mình không quý
Và những ai, trong lòng thồn thức
Vì nước non, tan nát cõi lòng
Vì nước non, một mất một còn
Những người như thế sáng ngời anh linh
Ai đem non nước bán buôn
Trao tay cho giặc nát tan cơ đồ
Làm cho dân tộc tan tành
Không còn lối sống, khắp cùng họa tai
Nhìn Tây Tạng mà rơi nước mắt
Cảnh đọa đày, la lết còn chi
Việt Nam cũng sắp chí nguy
Nếu không đứng dậy chung tay giữ gìn
Thơ đã viết lệ tràn tuôn mãi
Xót tâm gan, Khuắc khuẩy ngày đêm
Nước non sắp mất đi tiêu
Cháu con đày đọa, tương lai mịt mù
Việt Nam đã khổ lắm rồi
Nghìn năm nô lệ giặc Tàu đau thương
Giờ đây còn mất một phen
Hỡi ai yêu nước yêu non quê nhà
Hỗi ai còn nghĩa còn tình
Chung tay quyết giữ nước nhà Việt Nam.
Văn Hóa Cội Nguồn

Leave a Reply