KHÔNG THỂ NGỜ.
Xưa nay cứ nghĩ gươm đao
Mới là sức mạnh đánh tan quân thù
Nào hay trong chốn cõi đời
Văn chương là thứ kinh hồn khiếp kinh
Ví như gió, làm chi nên việc
Sao cho bằng, súng đạn gươm đao
Cái lầm vì nghĩ giản đơn
Gió thành cơn bão tiêu tan điền đài
Ai cũng nghĩ Văn là thứ đọc
Làm sao hơn, võ lược binh đao
Cái lầm tai hại biết bao
Mới nên nông nỗi lao đao nước nhà
Với sức mạnh, phép mầu kinh giáo
Thời khó mà, chống phá cản ngăn
Một khi kinh giáo chuyển luân
Tiêu tan muôn vạn hùng binh chẳng còn
Cả nhân loại, cũng thời khó chống
Huống chi là, giặc Hán nhỏ nhen
Kinh thơ chuyển hóa hồn linh
Tiêu tan sụp đổ còn chi giặc Tàu
Gươm trí huệ, mới là khủng khiếp
Thành Văn Kinh có phép chuyển xây
Biến không thành có đổi thay
Chỉ trong chốc lác tiêu bay chẳng còn
Gươm trí tuệ phép mầu đánh tới
Thời yêu tinh tan biến tiêu bay
Hãy mau nắm lấy.chuyển xoay
Phép mầu vũ trụ, không chi không thành
Văn Kinh chủ nghĩa đại đồng
Đánh tan xâm lược phục hàng năm châu
Việt Nam tỏa sáng biết bao
Mở trang sử mới, ôi nào Việt Nam.
VĂN HÓA CỘI NGUỒN
