ĐƯỢC LÒNG DÂN THỜI CÒN
MẤT LÒNG DÂN THỜI COI NHƯ CHẤM HẾT
Bất cứ một chế độ thể chế nào, mà chỉ biết cũng cố cho sự độc tài của mình. Thiếu trách nhiệm đối với non sông tổ quốc. xem thường người dân là một sự sai lầm lớn. Một chế độ thể chế như thế không những làm cho dân chúng bất mãn căm ghét. Mà hồn Thiên Cha Ông cũng không ngó ngàng gì tới. không có sự phù hộ mà còn làm giảm đi phước đức của chế độ đó. Đáng lý ra chế độ thể chế đó kéo dài tuổi thọ đến hơn trăm năm, nhưng rút ngắn còn chín mươi năm là hết.
Một chế độ thể chế tự thân chỉ biết cho riêng mình, trên cả tổ quốc non sông. Thời chế độ thể chế ấy tự thân nó đã hiện thân phi nghĩa đi lần đến biến chất tha hóa . Sự chấm dứt của Chế Độ Thể Chế phi nghĩa nầy khi đối nghịch lại với Dân. Và cùng lúc ấy có ánh sáng yêu nước thật sự ra đời. Và sự giác ngộ của toàn dân.
nhận thức giữa Chính Nghĩa và Phi Nghĩa .
Sự nhận thức về chế độ thể chế Chính Nghĩa là Thể Chế Dân Chủ thật sự lấy Dân làm gốc. Với phương châm toàn Dân kháng chiến chống ngoại xâm. Toàn Dân xây dựng đất nước. Toàn Dân xây dựng bộ máy chính quyền trong sạch qua lá phiếu chọn lựa của mõi người Dân. Nhà nước ấy mới thật sự là nhà nước của Dân do Dân và vì Dân.
Dù cho bất cứ đảng phái nào được Dân lựa chọn lên nắm quyền thống lãnh đất nước , cũng không được lạm dụng Hiến Pháp cũng như trên cả Hiến Pháp. Mà chỉ làm theo Hiến Pháp , Luật Pháp, Đạo Pháp. Theo thể chế Đa Nguyên Tam Quyền phân lập. Lập Pháp, Hành Pháp, Tư Pháp. Thừa kế di chí Quốc Tổ Vua Hùng dẫn dắt Thiên Hạ Đồng Bào con cháu Tiên Rồng tiến đến con đường vinh quang. Dân giàu nước mạnh độc lập lâu dài.
– Một đất nước mà có Quốc Tổ, Quốc Giỗ, Quốc Lễ. Thời đương nhiên sẽ tiến đến Quốc Giáo rồi trở thành Quốc Đạo. Một đất nước mà Đạo, Đời song song cùng một hướng. Thống nhất cùng một Cội một Nguồn , thời đất nước đó sẽ đứng đầu thế giới về độc lập lâu dài, ổn định chính trị, đi vào thời đại Thánh Đức.
Thời đại thiên đàng trần gian của con người. Kéo dài thái bình thịnh vượng đến hàng nghìn nghìn năm.
* * *
VĂN HÓA CỘI NGUỒN
