KHÓC THAN
Khóc là khóc nước nhà mất gốc.
Hôm nay vắng bóng Cội Nguồn.
Than là than nghìn năm nô lệ, dân chúng khổ cực điêu tàn, ngậm đắng nuốt cay, ngẩn ngơ trước quân thù dày xéo.
Trời Đông lạnh giá, thương đấng anh hùng những người hiếu trung không nơi nương tựa, phó mặt cho đời ủ ê buồn bã, ngồi trên đống lửa ôm lấy bàn chông.
Đau đớn thay, già khóc trẻ mồ mã chưa xanh, tới chồng rồi cha thi nhau nằm nơi nghĩa địa, leo lét khói hương, nảo nùng thấm thía. Khốn khổ trăm chiều, không vay mà phải trả, tiền của trả khó xong, còn trả thêm xương máu.
Thật buồn cười, cũng thật đớn đau thay, khí thế Rồng Tiên ở đâu sao không đêm ra mà thi mà thố.
Thuở xưa Vua Hùng dựng nước
Một Đạo nghĩa nhân chánh giáo.
Quỷ ma khiếp vía kinh hoàng.
Nước non độc lập kéo dài mấy nghìn năm.
Gẫm nghĩ lại xem, phải chăng dân ta quên Cội bỏ Nguồn, làm cho Trời Đất cha ông nổi giận quở phạt, con cháu cái tội bất hiếu, bất trung hồn thiêng sông núi im hơi lặng tiếng u ám tràng đầy.
Cây không Gốc không chết là may, còn lấy đâu ra nở cành xanh ngọn.
Nước không Nguồn thời lấy đâu ra chống hạn chống khô.
Sống không mục đích, khác nào bèo dạt hoa trôi, đã mở ra con đường nô lệ.
Văn Hóa Cội Nguồn chính là niềm hi vọng là nất thang leo lên từ vực thẳm, là con đường dẫn đến mùa xuân.
Trở về Cội Nguồn là trở về với cha ông, trở về với hồn thiêng dân tộc, làm cho đất nước càng ngày càng xuân. Khóc là khóc nước nhà đổi mới, thay da đổi thịt, muôn năm Độc Lập ấm no giàu sang, vui là vui hết đời nô lệ, dân chúng tự do sung sướng đầy tràng.
*********
LONG HOA GIÁO TỔ
