CHUYỆN ĐỜI

CHUYỆN ĐỜI

Nhìn trời mưa tuy không lớn, nhưng đường cái có vẻ u buồn bởi cái lạnh. Tôi choàng chiếc áo mưa mới tinh, mô đênh xịn nhất thời nay, nhìn đi nhìn lại trông oách lắm chẳng chơi.
Tôi liền tản bộ qua con phố đông người, họ nhìn tôi với con mắt kính nể, có người trằm trồ.
Việt Kiều đấy chứ. Có lẽ áo mưa ấy đắc nhất thời nay. Tôi bổng sướng lên vì những lời trằm trồ của họ.
Và cho đến một hôm, với chiếc áo mưa ấy, tôi mặc vào đi ra con phố đông người, dưới cái nóng 37, 38 độ trời lại nắng chang chang. Tôi không khỏi áy náy khi nhìn thấy vài chục cặp mắt họ nhìn tôi với cái nhìn lạ lùng, không giống như khi trước họ nhìn tôi với cái nhìn kính nể. Tồi liến hỏi người gần bên, Thưa Bác con làm gì mà người ta nhìn con với đôi mắt khác lạ vậy Bác. Bác ấy nhìn tôi một lác rồi nói chú mầy bị tâm thần hay là điên, chỉ có người điên trời nắng nóng bận áo mưa, nếu không điên thời cũng mát. thần kinh có vấn đề rồi, vào bệnh viện đi cháu. Tôi nghe xong liền cữi chiếc áo mưa dù là xịn nhất mô đênh thời nay. cầm chiếc áo mưa trong tay cảm thấy nhẹ nhàng vì đã lột nó ra khỏi người. Và tôi đã hiểu một vấn đề mà mình đã hiểu.
Trời mưa thời sống theo mưa. Trời nắng thời sống theo nắng, nếu sống nghịch lại ý trời, thời thiên hạ sẽ cho mình là thằng điên.
Và tôi liên tưởng đến Đông đã qua Xuân đang đến, Những ai cứ mang chiếc áo độc tài độc trị khoe khoang không chịu cữi bỏ nó ra , thời sẽ bị thiên hạ khắp thế giới chê cười không khéo họ cho là mác đấy chứ.
* * *
VĂN HÓA CỘI NGUỒN

Leave a Reply